𝕬𝖘𝖍𝖊𝖘 𝖔𝖓 𝖞𝖔𝖚𝖗 𝖘𝖍𝖔𝖚𝖑𝖉𝖊𝖗
Tàn thuốc còn vương trên vai áo anh, cùng với mùi của biển cả...
➡️ Comm by Cecilia Caryln (011023)
Do not repost (*꒦ິ꒳꒦ີ)
SamaKyou trong outfit mới =))))))
Câu chuyện sơn móng tay và mua kem của mùa đông
|Vietsub - Trailer MV| "燐火" (Rinka/Lân Hỏa) - Aohitsugi Samatoki
Trans by (kashira no) Dĩn
Tất cả những note dưới này là cảm nhận của riêng t và cách t hiểu về những câu lyrics, có gì đúng hay sai mong mn cùng góp ý để bản dịch full cho bài hát sau này được hoàn thiện hơn.
1. Tên bài hát 燐火: Lân Hỏa, dịch thô ra thì nó có liên quan tới phốt pho (phosphorus), nói cách khác chính là ma trơi - hiện tượng phốt pho cháy thành các đốm lửa nhỏ xanh nhạt (Blue Flame) ở nghĩa địa. T chưa biết ý của KR là gì khi đặt tên bài này như vậy, và không biết toàn bộ bài hát đằng sau có giây nào nhắc đến hình tượng này không; cơ mà có một điều duy nhất t biết là câu chuyện của Samatoki sẽ rất phù hợp với nó :”D Ma trơi thường đem đến cho người ta mỗi khi nhắc đến là một cảm giác rợn người, nhưng riêng đốm lửa nhỏ xanh biếc này thì lại thật ấm áp.
2. Ở câu đầu theo như bản Eng thì họ dịch là “Surpassing the uneasiness in my heart faster than sadness”, t cũng có tra đủ nơi này kia nhưng lại không tìm được một sự thống nhất nên quyết định cố gắng dịch thoát ý ra, và t đảo vế bản dịch của câu hát lại. Nghe giống như khi hồi xưa, thậm chí khi chưa kịp cảm thấy buồn đau, dù tốc độ của nó đến rất nhanh thì kashira đã phải vượt qua luôn rồi. Gồng gánh hết mọi thứ trách nhiệm lên vai, rồi cứ thế cố gắng bước tiếp.
3. Ở câu tiếp theo, nghĩa gốc của nó đúng là “phỉ nhổ” theo nghĩa đen vào thứ tương lai mịt mờ. Samatoki ngông đó giờ thì ai cũng biết, nhưng t không thể dịch theo bản gốc được mà muốn nó nhẹ nhàng hơn một chút (tại đang trải lòng đồ mà), nên t đã để thành “Không mong chờ gì vào tương lai”. Samatoki chẳng để tâm mấy đến ngày mai tốt đẹp của bản thân và chấp nhận thực tại rằng mình đã chẳng thể thoát ra khỏi vũng bùn lầy của cả máu và nước mắt. Cơ mà ngẫm lại thì mới cảm thấy trong câu nói đó vẫn len lỏi có chút hy vọng, không chỉ cho mình mà là cho cả gia đình và đồng đội.
4. “Bản phác họa khuôn mặt chìm trong nước mắt” (Naki tsura no rakugaki) này với t hoàn toàn có thể là bất cứ ai, có thể là Nemu, có thể là mẹ, có thể là đồng đội, hoặc cũng có thể là của chính Samatoki ngày trước. Câu nói “Nào, hãy cười lên đi” như một sự tự an ủi, một lời khích lệ đừng chìm đắm một chỗ mãi vào đau khổ nữa, mà hãy vững vàng đem theo nó để tiến về trước.
5. Câu mà t thích nhất trong cả đoạn này là “Ánh sáng xanh biếc chờ đợi đến hoàng hôn chạng vạng” (Yoiyami wo matsu aoi hikari). Theo t hiểu thì “aoi hikari” là đang nói đến ánh sáng phản chiếu từ mặt biển mỗi khi hoàng hôn buông xuống nơi cuối đường chân trời, mà hoặc cũng có thể là những đốm lửa xanh đang chờ trời chập tối để xuất hiện trong nghĩa trang. Thế nên dẫn đến câu tiếp theo sau đó, t muốn được sửa lại thành “Tất cả những thứ cản trở, hãy mau tránh hết ra khỏi đó đi”, để cho màu xanh kia được tiếp tục hiện diện.
6. “Ở nơi thành phố cô độc và trống trải” (Garando no kono machi de): Yokohama luôn nổi tiếng là một thành phố cực kỳ sầm uất, vì không những có cảng biển lớn mà còn có những địa điểm tập trung rất đông đúc như phố Tàu, Minato Mirai,… Thế nhưng đối với Samatoki, cả một nơi rộng lớn nhiều người như vậy vẫn còn là cô đơn và vắng vẻ, vì giống như thiếu mất ai đó quan trọng.
7. Samatoki dùng “Aitsu” (người ấy) ở câu cuối chứ không phải “Aitsura” (bọn họ), thế nên t nghĩ rằng câu nói này chỉ đang nói tới một người mà thôi. Đồng đội của Samatoki chưa bao giờ chỉ có một, thế nên t cho rằng “aitsu” này chính là Nemu - người thân còn lại duy nhất của ổng. Và đúng là chỉ có nỗi niềm dành cho người đó từ sâu thẳm, nặng trĩu trong tâm trí mới có thể đốt lên được điếu thuốc ấy - ẩn dụ cho sự cố gắng và động lực của Samatoki, mỗi khi rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Túm lại thì t xem bao nhiêu lần thì t đẻ ra từng đấy những suy nghĩ thấu hiểu và t vẫn khóc như tró z :’) Cảm ơn KR đã chọn nước đi đúng đắn để xây dựng bài solo của thằng dẩm nhà t nó hay đến v T.T T.T T.T
----------------------------
➡️ Translated by Dĩn (080823)
Do not repost (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Đến gùi đây~~
SamaKyou Extra Wardrobe 03 đã xuất hiệnnnnn 💙🖤🤍
Tranh xinh wa ước có tiền đặt thêm EW4 :(
----------------------------
➡️ Comm by Rai (190723)
Do not repost (*꒦ິ꒳꒦ີ)
SamaKyou in Hypmic x Sanrio đợt 2 💙🖤🤍
Chỉnh xong tone curve thấy mặt mũi kashira sáng sủa hẳn :'D
----------------------------
➡️ Art by Dĩn (220723)
Do not repost (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Repost comm by Chang 💙🖤🤍
----------------------------
➡️ Art by Chang
Do not repost (*꒦ິ꒳꒦ີ)
[Commission][RiouKyou]
Written by Alec (230623)
Warning: Angst, OOC, character death
Do not repost (┳◡┳)
Nắng trong rừng hôm nay không xuất hiện.
Cả ngày hôm qua. Cả hôm kia nữa. Người cựu quân nhân đã dành hàng tiếng quanh đi quẩn lại xung quanh những rìa cây. Hình như, anh đang muốn tìm gì đó. Nhưng là thứ gì anh đang thực sự kiếm tìm?
Và Riou ban sáng - có lẽ do bắt buộc bản thân - đã tản bộ xuống bìa rừng và thuê một chiếc jeep, cho rằng anh cần phải tìm thứ cần tìm. Thế nhưng anh nào nhớ nổi: là đâu, là ai, là thứ gì nằm trong hệ quy chiếu của sự mong mỏi? Bản thân anh như muốn cào xé, phát điên lên. Chờ đón câu trả lời, lại chỉ tìm thấy toàn câu hỏi.
Toàn những dấu chấm hỏi vồ vập lấy nhau…
Riou tự dặn mình bình tĩnh, nhắc đi nhắc lại chuyện đó.
Anh nhớ đến mục đích ban đầu. Ừm. Riou… chỉ muốn nói rằng rừng tối lắm. Không chút ánh sáng. Rất dễ cảm thấy sự cô đơn. Gã quân nhân muốn hỏi người mình đang nhắc tới trong tâm tưởng rằng, em có biết chăng khi cô đơn, con người thường làm gì?
Họ ngước lên bầu trời. Bầu trời xanh trong kéo dài mãi. Vì đấy nơi ánh sáng hiện hữu. Vì đấy xuất phát điểm cho những điều thật nhiệm màu. Bà anh từng kể thế. Bà mất đã lâu rồi, tuy nhiên anh vẫn tin vào sự thật ẩn dưới từng con chữ.
…
Kyousuke, em cũng đã đi. Phép màu đâu, là đứa nhóc mang đến hay tước lấy? Sao cứ hoài trả ngược anh màu xám tro buồn? Kẻ mang mất mát quá lớn tự hỏi.
Rồi trời bất chợt đổ mưa.
Quân nhân không phải dạng người sẽ chịu khuất phục. Thất vọng thì có. Có rất nhiều. Và nếu thất vọng, sao anh được phép tiếp tục quan tâm em.
Riou sợ mình sẽ quên em. Kỷ niệm. Niềm vui. Nỗi buồn. Cơn hoảng loạn đột ngột dấy lên: kẻ điên có lúc rù rì từng chữ, từng âm tiết. Có lúc lại chọn cách hét lớn thật lớn để giãi bày.
…
Bình tĩnh. Anh lại tự dặn mình thế.
Anh cố đánh lạc hướng mình. Khi chiều dần chuyển thành tối, những tưởng rằng có lúc nào đấy tạnh mưa, anh mơ về nắng vàng rực rỡ. Em sẽ lại ngây ngốc núp người sau gốc cây nào đó, bí mật chờ người quân nhân đến mà lao ra hù dọa; mắt màu biếc xanh. Nhưng không. Mưa ngừng rơi vào khuya. Sương đêm buốt lấy phổi Riou, âm ỉ cả bên tai anh nữa.
Nó thì thầm về sự thật. Sự thật bẽ bàng. Còn Riou – thốt lên lời xin lỗi chân thành – anh đã làm được gì hơn ngoài hèn nhát.
Ngoài vụn vỡ cơ chứ.
“Giọt nắng biến tan rồi.”
-----------------------------------------
Riou cảm giác tâm trạng mình đã khá hơn chút. Phải cảm ơn chút nắng sớm sở hữu được qua mấy ngày mưa. Tuy nhiên lùng sục mỏi mắt vẫn chưa phát hiện dấu hiệu của Mặt Trời. Ngược lại, chỉ có thứ màu xám nhợt nhạt hoài bám víu tầm mắt.
Ừ, hiện tượng tự nhiên thôi Riou. Anh tự nhắc mình nhiều, rất nhiều. Anh không thể sai khiến tự nhiên được. Nắng mưa thuộc về phạm trù khác. Chi bằng…
…
"Chi bằng hãy tập trung sống tốt lên đi."
Kyousuke? Riou thề mình mới nghe được tiếng em.
Anh ngồi trong lều, quay tới lui; chốc lại căng thẳng ngước nhìn về một phía. Dường như có gì ở đó. Anh biết. Ai cũng biết. Không. Anh thoáng nghĩ. Nó lại xảy đến rồi. Những hình ảnh loáng thoáng, thiếu định hình. Càng nhìn, anh càng thêm đau, thêm thương tổn!
Riou cầu xin. Anh chỉ vừa mới tỉnh táo một chút thôi.
Đừng khiến anh bình yên như thế này. Đáng sợ lắm, như đang giữa chiến sự căng thẳng, đừng dại làm bồ câu đưa thư trao tin hòa bình. Anh biết rõ chứ. Khi cơn mê dại này kết thúc, em sẽ lại cười hồn nhiên lon ton nhảy chân sáo đi. Người quân nhân chắc chắn sẽ đi tìm, vì anh quá trân trọng em. Ừ, anh thú nhận, anh hơn Samatoki ở điểm đó!
Riou thấy bóng hình Kyousuke bỏ chạy; liền lập tức đuổi theo.
Anh hỏi Kyousuke đi đâu. Con nhóc có thể đi đâu cũng được, chỉ đừng tìm về Samatoki. Hắn đâu xứng đáng, anh mới là người xứng đáng mọi phần em mang. Hiểu em nhất. Thương em nhất. Riou muốn bảo: ‘Trông kìa, em chết thì tên ấy rũ người đến thảm hại, còn anh dù mất trí vẫn sẽ nguyện tìm em.’
Nhưng em phải có ở đó.
Riou thẫn thờ gục hai chân xuống. Anh không thể chạy nổi nữa. Anh chẳng thấy gì cả.
Anh mù rồi.
Ngày mục ruỗng rồi.
-----------------------------------------
Riou ngồi đây viết những dòng chiêm nghiệm này khi vừa trải qua một đêm thú vị. Là đêm nhưng vẫn có ánh sáng. Anh bật cười trước sự kỳ diệu. Hiển nhiên đây nào phải lần đầu. Để tóm tắt: hồi còn phải thực hiện chiến dịch cùng tiểu đội, người lính đã phải lăn lội nhiều đêm trên hoang mạc, ngay bên dưới bầu trời đầy sao. Quá khứ - hiện tại tính ra cũng từa tựa nhau: không ánh điện bon chen. Nhờ thế, từng vì tinh tú được bộc lộ phần ẩn sâu theo cách nguy nga nhất.
Và giữa hai cột mốc thời gian đó, Kyousuke đã tò mò đến ngồi cạnh anh như một bé mèo con. Nếu có ở đây hẳn Kyousuke sẽ chối bay biến. Nhớ lắm mấy đêm em đến thăm cùng Samatoki và Jyuto, số lần em lén mò ra khỏi lều giữa khuya để ‘đàm đạo’ cũng chẳng ít. Anh bảo rằng trẻ con thì nên ngủ sớm. Em lại dùng dằng; chốc nài nỉ.
Thế rằng quây quần bên củi lửa, hai ta cùng kể mãi những câu chuyện chẳng thấy điểm dừng; ly kỳ xiết bao.
Mà, Riou nhớ em có hỏi, rất ẩn ý, kiểu con gái mới lớn:
“Anh có biết các vì sao biểu tượng cho gì không?”
Và anh cũng đã thật lòng giải đáp bằng tất cả hiểu biết của mình: Có người giản đơn thừa nhận chúng tồn tại như tồn tại. Đương nhiên quá đỗi. Có người Mặt Trời gửi gắm những tàn ngày cho chúng để khuya lại thắp lên cho ta bớt cô quạnh. Kẻ học thức hơn vạch ra mối liên hệ mật thiết từ chúng đến các nhà lữ hành lạc lối, rằng chúng cần họ để có ý nghĩa, còn họ cần chúng để thoát.
Ừm, thoát. Thoát ly tầm thường.
Đó đáng lẽ là tất cả những gì anh cần phải nói. Chỉ để thoát. Chỉ để cứu rỗi ta thôi. Chợt, tâm trí anh lại liên tưởng đến một danh họa. Anh từng có dịp thưởng thức tác phẩm nổi tiếng nhất của ông - vô tình lấy cùng chủ điểm đang kể - và tự mình hỏi mình: điều quái đản gì đã diễn ra trong tâm trí người nghệ sĩ? Thứ sắc màu, hình khối, xúc cảm ông tạo dựng kia, nó thật dị biệt…
… cũng thật đẹp đẽ vô biên.
Mãi sau, Riou có lẽ mới hiểu được một phần. Rằng anh vốn chẳng có tài lẻ gì nhưng Kyousuke là kiệt tác. Bởi thế anh luôn cố vươn mình xứng tầm. Ấy thế mà Mặt Trời chỉ tồn tại một, nào được hai. Có lẽ vì quá bao dung (và tốt tính), nó đã san sẻ vài phần về cho màn đêm, cho ai đấy vơi bớt lẽ cơ hàn.
Cho riêng anh. Để mình anh trầm ngâm khi em dần ngủ quên mất giữa bạt ngàn sao. Riou vẫn phải cảm ơn em dù đau vô cùng.
Gió thổi mạnh. Riou thở dài, đoạn quay bỏ vào trong.
-----------------------------------------
Jinguji Jakurai sáng nay đã đến thăm Riou với tư cách một người bạn cũ chứ không phải bác sĩ. Người đàn ông với mái tóc dài phớt bạc thừa nhận rằng bản thân hiện thời cũng chẳng chữa trị nổi cho ai. Mỗi người đều đã mất mát nhiều, và chúng ta đều phải học cách quan tâm mình trước khi quan tâm người khác.
“Sao ông biết đường đến chỗ tôi?” Riou hỏi.
“Tôi có thử liên hệ với Samatoki để hỏi xem cậu ta hôm nay có muốn câu cá không. Điện thoại phát tin nhắn chờ. Gọi cho Jyuto thì cậu ta bảo sẵn thế thì hãy đi tìm Riou. Xong cũng cúp máy. Chà, thời nay tìm người có cùng thú vui khó thật.”
“… hoặc tất cả đều vẫn còn tổn thương.”
“Cậu mới nói gì à?”
“À, không. Không có gì.”
“Chà… tôi luôn biết khi nào một người tỉnh táo.” Ông gõ gõ vào yên xe. “Đồ nghề đã đầy đủ. Phiền cậu lên xe rồi ta đi.” Riou dù sao cũng không lần ra lý do nào khác để chối từ. Thế là bọn họ đi. Đôi bên tiến sâu hơn vào rừng, đoạn cắt qua hướng Tây để đến với một hồ nước nho nhỏ. Mặt nước phẳng lặng, tờ mờ sương, ngó lên cao lại thấy những váng mây mờ đục ôm lấy vòm trời xanh ngắt, cứ hệt như một lăng kính đang cho ta nhìn xuyên qua nó vậy.
Leo lên xuồng, Riou cùng Jakurai chèo ra giữa hồ. Câu cá thì phải mắc mồi. Xong xuôi, cả hai cùng lúc thả đầu lưỡi câu xuống.
Rồi đợi.
Rồi ngả nghiêng.
Mỗi cá thể dần chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Về phần Riou, anh nhận ra đã lâu mới có người rủ anh đi câu cá, hay tận hưởng thú vui nhàn rỗi; hai người kia nào đâu quan tâm.
Quan tâm…
Nhắc đến MAD TRIGGER CREW, dạo gần đây mọi thứ không còn được như trước. Riou không nhận được mấy tin tức từ phía Samatoki nữa; biệt tăm. Mà chính ra anh cũng không muốn nghe. Riêng mình nỗi đau này đã quá dư thừa. Jyuto dù ngoài mặt chẳng biểu lộ mấy thế nhưng anh biết, ai nấy đều biết, niềm tin vào “công lý” của gã cảnh sát đã và đang lung lay ở mức độ nào. Riou thì, chà…
Liệu cuộc sống còn tìm được ý nghĩa nó từng có chăng?
“Đang mông lung à?” Jakurai hỏi rồi bật cười. Riou giật mình mở mắt, xong cũng chỉ biết gượng cười theo. “Đừng ngủ quên.”
“Tôi đoán mình không còn việc nào tốt hơn để làm cả.” Anh đánh mắt xuống, nơi những vân nước đang chuyển động trên mặt hồ. “Nếu trong mơ là cách duy nhất để tìm gặp em ấy, có khi tôi ngủ nhiều hơn thức.”
Jakurai thở dài.
“… Và những giấc mơ thật sự rất cám dỗ, Riou. Tôi hiểu chứ. Cậu sẽ luôn sống trong sự tốt đẹp, trong những điều tuyệt vời cho đến chừng ác mộng - như loài thú săn mồi - bay ra vồ nát cậu, kẻ đã không còn chút sức kháng cự chỉ bởi đơn thuần anh ta cho rằng nó vẫn còn là mơ.”
“Cách ấy giúp chúng ta sinh tồn, tuy nhiên để sống tiếp cần nhiều hơn thế.”
“Với một quân nhân, còn điều gì quan trọng hơn sinh tồn nữa chứ?”
“Tôi không biết. Việc đó e rằng cậu phải tự tìm hiểu rồi.”
Riou lại chợt nghĩ về em, Kyousuke. Trước lúc đi có rất nhiều điều mà cả hai vẫn chưa cùng làm. Câu cá, xui rủi thay, là một trong số đó. Nếu em ở đây - ngay kế đây - anh sẽ chỉ em cách mắc mồi, cách giữ cần làm sao cho khỏi bị đám cá giật b**g ra. Tuy nhiên, ấy chỉ là việc phụ. Là cái cớ. Anh chỉ muốn nghe Kyousuke huyên thuyên bằng chất giọng trong trẻo thôi. Người lớn người nhỏ lưng áp lưng, một nói một nghe, tự nhiên cảm giác chẳng thu nào đầy luyến lưu như thu này cả.
Giá mà được thế. Giờ chỉ có mỗi đáy nước… Còn cõi lòng Riou, níu giữ một nỗi sầu vô biên.
-----------------------------------------
Một.
Hai.
Ba.
Bốn.
Một, hai, ba, bốn… Riou nhẩm đếm.
Anh ngừng.
Một tay Riou dùng để ôm đầu, rồi cùng tay đó anh dùng để vuốt mặt. Đếm thì có nghĩa lý gì nếu hôm nay, ngày mai và hàng trăm ngày sau, Kyousuke vẫn sẽ biến mất theo cánh chim trời và chẳng bao giờ trở lại? Đếm làm gì khi nhung nhớ xiết lòng, quấn lấy ta và khiến ta biết chắc rằng không thể ước lượng nó bằng những con chữ số vô tri?
Gằm mặt xuống, Riou đánh ra tiếng thở dài vô tận. Nặng nề hơn cả thứ một kiếp người có thể gánh gồng. Tránh để tâm trạng mình chùng xuống quá nhiều, anh quay về với phần công việc dở dang.
Hiện thời Riou đang khéo léo dùng dao đẽo phiến gỗ nhỏ, kích thước nó vừa lòng bàn tay. Trò này Riou học được hồi còn sinh hoạt chung với tiểu đội của mình. Hay nói cách khác, giữa mưa bom bão đạn, nghệ thuật giúp hồn ta sống hơn bao giờ cả. Nó nuôi hy vọng. Khi bị giải ngũ và chọn Yokohama làm nơi cư ngụ, Riou đã không còn cần đến nó. Với tần suất ‘phá rối’ và ‘bị phá rối’ thường xuyên như cơm bữa từ bộ sậu nào đó, có muốn cũng khó mà lưu lại thói quen xưa.
Oái oăm thay sau bao nhiêu chuyện, giờ đây vẫn chỉ có mỗi nó giúp Riou bớt cô đơn. Tầm nửa tiếng sau, Riou nở nụ cười vừa ý trước tác phẩm của mình: dù có hơi gồ ghề góc cạnh, khuôn mặt Kyousuke-khắc-gỗ trong ánh mắt kẻ si tình trông rất đáng yêu. Cầm món đồ vật trên tay ngắm nghía, Riou như cảm nhận được ai đấy còn đang kề cạnh. À, em sẽ chống tay lên đùi ra vẻ suy tư; phía trước nhóm ánh lửa bập bùng đưa chuyện.
Nhắc nhớ một đêm bình thường ở cảng biển này: Riou lén ngắm em yêu kiều.
Nhưng…
Nhưng em chưa bao giờ ngoái lại. Chưa hề.
Thượng đế trao anh đôi con mắt cũng chỉ để hết lòng vì một người, một ánh nắng vàng hoe những ngày đầu tháng Ba. Và nghiễm nhiên, Kyousuke nào khác gì anh. Đầu Riou tự dưng nhức những cơn đau như búa bổ. Tâm trí anh tự động tái hiện hình ảnh đứa nhóc năm nào vui đùa cạnh gã yakuza, hay cùng gã đi dạo phố xá trong khi tay cầm que bánh dango bắt mắt; Riou, mờ nhạt hệt như cái bóng, lặng thầm theo sau.
Cái bóng?
Cái bóng. Riou đã luôn là thế. Bản thân đã luôn là thế. Gần nửa đời anh cống hiến cho Tổ Quốc, nửa đời anh bỏ lỡ những điều mới mẻ của thời đại, nửa đời anh lỡ hẹn với người mà có thể khiến trái tim chai sạn này thắp lên lửa tình. Gần nửa đời truân chuyên, và nửa đời còn lại - có khi chưa tới - sống sao thảnh thơi bằng chết.
Nực cười.
Riou nuốt lấy đắng cay, chẳng lẽ giờ chấp nhặt với người đã nằm vùi dưới chín tấc đất, trách cứ họ tại sao đi trước mà không đợi mình theo? Ừ, anh giờ vô lý thế đấy! Nếu còn nghĩ suy, còn thở, tất không thể tránh khỏi việc tự đày đọa bản thân. Mà khổ sổ hơn, chính thân anh - Riou đơn độc không ai giúp sức - phải tự thân xoay sở.
Người ta hỏi nguyên cớ nào khiến anh ‘gan dạ’ đến thế. Đơn giản thôi: bởi lẽ, tìm đến cái chết là không tôn trọng Kyousuke.
Hơn ai hết, từ trên cao ngắm xuống, em sẽ muốn sự hy sinh mình tạo dựng có ý nghĩa. Như người ta hay nói:
“Đừng để kẻ thù ăn mừng trên mất mát.”
“Biến đau thương thành sức mạnh.”
“Hãy để dành nước mắt cho ngày vui.”
Tuy nhiên, họ đã gạt bỏ đoạn kết khỏi câu chuyện.
"Chẳng có kết thúc có hậu nào tồn tại cả."
Bản chất chiến tranh là vậy. Và hãy trông kỹ mớ tàn dư bỏ lại - là chính băng MTC đã tan rã - hỏi xem thử liệu có ai muốn sớm mai mở mắt thức dậy, thứ đầu tiên họ bắt gặp là chú mèo hoang lém lỉnh họ từng nhận nuôi đã bị chôn vùi dưới lớp gạch đá?
“…”
Riou dứt khỏi dòng suy nghĩ khi giọt nước đầu tiên rơi chạm mũi anh. Rồi giọt này nối tiếp giọt nọ; chốc tạo thành trận mưa lớn. Chợt anh nghĩ, hẳn phía trên Kyousuke cũng đã hiểu nỗi lòng anh, dù chỉ một chút.
Kỳ lạ thay trong mưa lạnh buốt, giữa cơn gió cuốn, lửa tắt lại thấy an nhiên về với ta hơn bao giờ. Riou gằm mặt xuống, đôi bàn tay khẽ di chuyển. Có lẽ anh sẽ ngồi đây đẽo tượng suốt đêm.
Lịch trình y hệt bao hôm trước.
-----------------------------------------
Riou bữa nay sốt nặng. Đáng ra anh không nên dầm mưa cả tối vì việc đó mỗi người điên mới làm.
Xét tình trạng anh hiện thời cũng chẳng khác mấy.
Bị bệnh tất nhiên chẳng thể nào đủ sức sinh hoạt, thế nên Riou chỉ có thể quanh quẩn trong lều từ sáng, uống vài viên thuốc có chuẩn bị sẵn, bỏ bụng vài miếng đồ ăn còn để thừa từ chiều hôm qua. Ăn xong, Riou tự lau cơ thể đầy mồ hôi bằng chiếc khăn khô, đoạn chuẩn bị thêm nước uống trước lúc anh biết mình sắp ngã quỵ trên giường; kiệt lực.
“Kyousuke…” Đương sự trông lên phần trần của túp lều: màu xanh đơn điệu đập vào mắt anh. Xanh. Xanh à…? Tâm trí Riou mịt mờ. Liệu người cựu quân nhân đã từng khoe em cảm nghĩ của anh chưa? Kyousuke có đôi mắt ánh xanh đẹp lắm; chúng được ban tặng. Đôi mắt em mơ mộng, ngây thơ, đôi lúc lại chứa đựng thứ nhiệt huyết tuổi trẻ bùng cháy. Một màu xanh đa sắc, một thiên thanh rạng rỡ hơn chính mỹ từ này.
Riou ho mạnh, giọng khàn đi. Khốn thật. Anh nguyền rủa đầu óc mình sao quay như chong chóng. Theo đà đó khi chúng đột ngột ngừng, anh lảo đảo.
Mất thăng bằng.
Ngã.
Rồi chìm sâu.
-----------------------------------------
Riou bất thình lình mở mắt. Anh đang đứng giữa rừng. Rừng tối âm u; những tầng cao vút quanh cản ánh sáng soi rọi tới. Chợt, anh nghe đằng sau tán lá kia có tiếng ai đó đang thì thầm, đang khẽ gọi tên anh rất thân mật. “Riou… Riou ơi…”
“Kyousuke, phải em không?”
Không có câu trả lời.
“Kyousuke.”
Bản năng cảnh báo điều chẳng lành. Tuy vậy anh phớt lờ nó, chân tiến bước vô định.
“Riou…”
Bước này nối tiếp bước kia.
“Riou ơi…”
Bước kia nối tiếp bước nọ.
“Riou.” Lời gọi dần trở nên nhẹ nhàng hơn; từng ngữ âm toát lên sự du dương. Bản nhạc này chỉ mình anh nhận ra, và nhạc sĩ lang thang đằng sau đó chỉ mỗi anh rõ danh tính. Sự ưu ái. Đặc ân. Đi mãi, lần mò mãi, rốt cuộc anh cũng thoát khỏi chốn tù túng. Bóng người đàn ông in hằn trên những vệt dài màu vàng rực rỡ.
Nay trăng sáng. Và nay có Kyousuke.
“Riou…”
Chỉ một bước nữa thôi.
Rơi.
Kẻ khốn khổ hoảng loạn bật người dậy. Cả người anh nóng bừng, mà tâm trí lại như chết cóng dưới một vực băng. Cái giây phút đó, giây-phút-đó, Riou đã bước hụt.
Đã chết.
Nhưng Kyousuke vẫn biệt tăm. Thay vào đó, màn đêm vĩnh cửu ngấu nghiến con mồi xấu số mới.
-----------------------------------------
Hôm nay sẽ là ngày… đặc biệt.
Hẳn vậy. Riou sẽ phải thực hiện một chuyến đi.
Để bắt đầu câu chuyện, xin được nói rằng ai đã mất cũng phải dựng mộ. Điều ấy hiển nhiên, ví như cách giúp ta có chốn linh thông với linh hồn người đã khuất. Mộ chính của Kyousuke - cứ nhắc tới lại khiến Riou chẳng yên lòng - nằm ở ngoại ô Yokohama, bao bọc bởi nắng vàng, biển cả và những đợt sóng êm ru nhất. Còn sâu trong lòng núi này, Riou cũng đã xây riêng cho em một cái. Nó nằm ngay khoảng rừng mà cả hai lúc trước thường hay dắt díu nhau đi chơi. Đi viếng có chăng là hành trình tìm lại chính mình, hoặc chỉ càng để vụt mất mấy phần tỉnh táo ít ỏi còn sót.
Riou vuốt mặt. Mồ hôi nhễ nhại chảy quanh trán anh. Đương sự vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn, tuy nhiên anh cần hoàn thành nhiệm vụ này trước khi quên béng nó. Dạo đây anh hay quên nhiều thứ lắm. Quên giờ dọn dẹp. Quên phải nấu ăn. Cả đêm cứ ngắm trăng sao hoặc ngày thì ngồi thừ một chỗ. Ai cũng sẽ dễ dãi đổ thừa tại tuổi già. Riou mới hơn hai mươi chín. Già thế hơi sớm, anh thừa biết nguyên do sâu xa hơn.
Sự khắc nghiệt.
Sự phũ phàng.
Sự tuyệt vọng.
Tâm khảm Riou đang không chịu nổi tất cả điều trên bám dính lấy anh. Khi tâm trí Riou quá tải, có lẽ chính nó đã tự khởi động cơ chế phòng vệ cuối cùng, nó khuyên nhủ. Nó thúc ép. Như lẽ thường tình, nó bắt anh-phải-quên. Quên dễ dàng vậy sao?
Không, rất khó, khó cùng cực.
Ngay lúc này đây, Riou mẩm chắc chỉ cần lần mò, nỗ lực tìm kiếm sau mấy lớp bụi cây rậm rạp, người sẽ phát hiện ra Kyousuke thân hình nho nhỏ, cặp mắt to tròn đang len lén núp. Hồi đáp anh nụ cười hồn nhiên, em liền chạy vụt đi, mặc cho biết chắc rằng Riou sẽ không bắt kịp.
Mà không chỉ một, Riou xoa đầu tóc mình rối bời, hàng chục, hàng trăm, nơi nào anh đánh mắt tới cũng chứa đựng quá khứ dai dẳng: Kyousuke hết đu mình vắt vẻo trên cành cao lại chạy vòng quanh hỏi này hỏi kia. Rằng loài cổ thụ này sừng sững từ khi nào, đám rau này dùng nấu ăn được không, tại sao những con côn trùng này bắt mắt đến thế.
“Anh biết chứ?” Không. Riou không phải kẻ toàn năng, toàn trí đến mức sở hữu kiến thức về mọi thứ, bao gồm cả cách tiếp nối cuộc hội thoại được định ngầm sẽ kết thúc trong nhọc nhằn này và cả việc mang em về lại. Một phần trong Riou cũng chất đầy cái tự trọng ngất ngưởng - theo nghĩa tốt - của cánh đàn ông, ấy thế nên việc nói “không biết” sẽ sỉ nhục anh lắm.
Lạ kỳ…
Lạ kỳ làm sao khi bản thân ta càng hiểu cách bộ não hoạt động, cách nó lý luận và suy nghĩ, ta càng khó mà thoát khỏi vấn đề vướng mắc hơn. Cứ hoài gắn mình khổ đau thuần túy. Quay trở về hiện tại, màu giọng Kyousuke mãi âm vang cho đến khi Riou đến được nơi mình cần.
Rồi anh thất thểu.
Đã bảo đừng hy vọng quá nhiều.
Chỗ anh xưa kia chọn đắp mộ chưa vượt quá khỏi bìa rừng. Nó nằm lưng chừng, tựa vị thế cách biệt giữa anh và đối phương, mà Kyousuke vui chơi thăm thú cũng chỉ ưa quẩn quanh mỗi khúc này. Nơi đây trống cây, nhờ thế mà đôi tay dang ra ôm được cả một khoảng nước biếc trời xanh; mây từng con thì chán chường ngủ vùi. Phải, trong trí nhớ anh nó đã từng quang đãng, hùng hồn như thế đấy. Giờ chỉ còn ủ dột một màu xám tăm tối, kéo dài đến mênh mông.
Thà rằng… biến mất trước điều đẹp đẽ còn hơn quan sát ý nghĩa của nó lụi tàn.
Riou thở dài, đoạn bước đến gần nơi tưởng niệm.
Nghề nghiệp của Riou là quân nhân, không phải kiến trúc sư. Thế nên thứ mang tên ‘bia mộ’ này chỉ rặt vài hòn đá tảng dạng hình tròn, bề mặt nhãn nhụi xếp chồng lên; lớn trước nhỏ sau. Ba hòn tổng cộng. Dành một khắc bày tỏ sự ngậm ngùi, Riou bắt đầu dùng tay phủi bớt lớp rêu bám trên, xong thì cẩn thận mò mẫm nơi túi áo. Bó nhang anh đặt ở đó. Riou mua thứ đó từ khu chợ ngay dưới chân núi. Nhang đốt lên thơm lắm, và mùi hương như giúp anh có cảm giác bớt cô đơn.
Nếu có đợt sau, Riou dự định sẽ ghé qua ủng hộ nữa.
Đó là nếu có đợt sau.
Suy cho cùng, việc này bản chất đâu phải thú vui. Chỉ là ai đấy cần chu toàn trách nhiệm cho mình, vì mình. Riou lôi chiếc bật lửa ra. Trông số chân nhang cắm lia lịa trên đất, ước tính anh đốt cũng gần hai phần ba bó rồi. Và đây, thêm một nén mới cắm, thêm một lần làn khói đưa Riou đau đáu về những khả năng. Mắt anh buồn thẳm. Con người ta thường thế mỗi khi họ không thể nào chấp nhận, hay họ dư dả thời gian để hối hận hơn tôn trọng di sản được trao cho.
Sau bao nhiêu ngày này, Riou đã quá mệt mỏi và thú thật, anh chẳng biết điều gì, chẳng biết thứ quái quỷ chi. Anh thả người xuống. Lớp cỏ xanh rì đỡ lấy lưng quân nhân, còn gió như khẽ khép mí mắt anh lại.
Liệu chăng đây là yên bình…
“Riou.”
… trước cơn giông?
“Kyousuke?” Anh bàng hoàng trước sự tình, liền trở người dậy. “Sao mặt mày đăm chiêu thế?” Là Kyousuke. Kyousuke nghịch ngợm bằng xương bằng thịt. Nhưng khoan, anh chần chừ. Sợ hãi. Con nhóc đã đi từ lâu rồi. Tạo hóa đang chơi trò chơi quái gở gì? Riou chớp mắt. Lại mở mắt. Nắng vàng rực rỡ buông xuống. Đối phương cười. Anh run run. Đôi bàn tay đưa lên sờ thử.
Làm ơn, nếu phép màu có tồn tại…
“… Là em đây, Riou.” Nó có. Nó thật sự có. Gò má của Kyousuke ấm quá. Mềm quá. Nước mắt Riou sắp chực trào ra.
“E-em đã quay về.” Anh xúc động “Nh-nhưng bằng cách nào?”
“…” Kyousuke không trả lời. Thay vào đó, mặt em đượm chút buồn. “Riou, đã lâu em chưa được thăm quan chỗ này. Mình đi chút chứ?”
“Khoan đã, hãy trả lời anh tru…” Đột nhiên Kyousuke biến mất một cách bí ẩn, chóng vánh hệt lúc vừa rồi; Riou hoảng hốt quay đi bốn phương tám hướng. Mất dấu hoàn toàn. “Riou.” Chợt đương sự như nghe được tiếng núi rừng hòa giọng, đâu đó thanh âm lảnh lót của Kyousuke xen vào. Y hệt giấc mộng hồi hôm kia.
Thế đây là hiện thực, đúng chứ, không phải mơ?
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng gọi rù rì trước tầm mắt người quân nhân.
“Riou… Riou…”
“Kyousuke à? Em đấy ư? Em đâu rồi? Trả lời anh với. Kyousuke!” Riou cố xác định xem âm thanh ấy xuất phát từ đâu. Anh lao mình qua những bụi cây, xé toạc từng tầng lớp sinh thể. Chân lội dính đầy bùn, g*i cào xước mặt, áo quần hóa rách rưới nào cản bước nổi kẻ điên. Anh chỉ có mong ước lớn nhất là lần nữa được gặp lại Kyousuke. Em đi đâu, Riou nguyện theo chân, cuối đất cùng trời.
Dẫu lối đó nhuộm phép màu độc địa.
Từ bao giờ Riou đã bơi sâu vào rừng quá mức; dần dần nó heo hút đến lạ. Tiếng nhạc, âm hưởng êm dịu bên tai giờ bỗng trở nên ma mị; cảnh quan như dựa vào đấy mà tô vẽ lên.
Có tiếng quạ kêu đêm. Có cánh chim lạc bầy.
“Riou…”
Lạc ư?
Anh lạc rồi, mù mờ ngay tại nơi anh rõ từng đường đi nước bước. Sao tối, sao hiu quạnh quá thể dù mới ban chiều? Cảm tưởng dù có đèn đi chăng nữa, mang thắp giữa trời sáng vẫn không rạng ngời. Đen là trắng, ngày mà đêm buông; Riou tỉnh đến không thể nào tỉnh hơn được nữa…
Thành điên.
Thành tiếng lòng âm ỉ mãi; Riou lê bước theo hướng nó chỉ dẫn. Chẳng mấy chốc anh đã rời khỏi bìa rừng mà dừng chân phía trên một vách đá gần vực biển. Mặt Trời vẫn chưa khuất bóng hẳn; leo lét. Bất giác nhòm lên, Riou thấy nhấp nha nhấp nháy vài tia nắng hồng trên gương mặt mình, cùng đó là cả màn đêm tối chuẩn bị kéo xuống.
Nước chảy ầm ầm. Nhịp tim anh đập liên hồi chẳng rõ nguyên do. Riou vẫn mải miết tìm. Và kìa, hình như anh mới thấy loáng thoáng bóng Kyousuke ở phía bên kia. Em đang đứng, nét mặt pha chút lưỡng lự từ điều gì đó. Anh không màng. Hãy đợi Riou, chỉ cần thêm một chút nữa thôi…
Một chút nữa thôi…
“Ơ?”
Người quân nhân đã chẳng để ý. Đã sa đà. Đã lạc lối. Vì quá yêu hay quá ngốc nghếch? Là bi kịch hay sự giải thoát tột cùng? Và có chăng giấc mộng hoang đường nhất đã trở thành hiện thực; anh ngã thẳng xuống.
Giật mình.
Hối hận.
Luyến tiếc.
Sau cùng là trống rỗng. Thước phim về cuộc đời anh dần quay chậm lại, từ lúc bắt đầu mới gặp Kyousule đầy nhiệt huyết cho đến những tháng ngày hoạt động rap battle cùng em, sau đấy là cái chết can trường khiến cõi lòng mọi người tan nát cả. Riou nhắm mắt: Nếu thân trước quay hướng xuống đất, mặt nước đen ngòm từ thác kia sẽ phản chiếu hết mọi tội lỗi anh chôn sâu. Nhưng nếu gắng sức quay lên, anh sẽ thấy, anh đã thấy một ánh sáng rực rỡ nhất, một nơi dành riêng cho cả anh và Kyousuke; nơi cả hai được hưởng những niềm hạnh phúc ngọt ngào và giản đơn nhất.
Anh với tay lên.
Ráng chiều ửng đỏ đôi con ngươi.
"RẦM!"
Và cũng đỏ thẫm một màu, vừa lúc ánh dương tàn.
[?]
ここをクリックしてあなたのスポンサー付きリスティングを獲得。
カテゴリー
事業に問い合わせをする
電話番号
住所
神奈川県横浜市鶴見区鶴見中央1-6-5大善1F
Yokohama, 230-0051
Địa chỉ: 230-0051 神奈川県横浜市鶴見区鶴見中央1-6-5大善ビル1F * Đi bộ 2 ph
愛甲郡愛川町中津 210-1-2F
Yokohama, 243-0303
Chợ Việt Aikogun Aikawamachi chuyên sĩ lẻ tạp hoá Việtベトナム料理や飲み物をはじめ、売店で扱うさまざまな商品を用意。
神奈川県横浜市中区, 扇町2丁目5-5, タカシンビル 2F 3F 4F
Yokohama, 231-0027
-Chuyên sỉ lẻ đồ khô tạp hóa. -Nhà hàng các món ăn việt -Karaoke 24/7 -Vận chuyển - đưa đón sân bay
Kanagawa, Yokohama, Midoriku, Hakusan, 1-15-12, 305
Yokohama, 226-0006
Chuyên hàng quảng châu Trung Quốc , Oder Taobao tại NHẬT BẢN
神奈川県川崎市川崎区南町7-14ウインベルソロ川崎第13/104
Yokohama, 2100015
Hàng Nhật Nội Địa 【Hàng Siêu Tốt_Giá Siêu Hời】